Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

MẶT TRỜI BÉ CON




Một trong những người lính ấy ôm cây đàn Phong cầm từ ngoài biển xa vào thành phố, anh nghĩ ở nhà tôi để thi vào nhạc viện. 

Đêm đêm trộm nghe anh, tưởng như một người lính Nga lãng mạng đang chơi đàn. Chiến tranh ở đâu cũng vậy, cũng chỉ một hình hài, tâm hồn người lính ở đâu cũng vậy, cũng chỉ cùng một vẻ. Đến cái chết, cũng tựa như nhau...

Bao nhiêu năm sau, gặp lại tôi anh mừng muốn khóc. Anh biết là tôi đã viết về anh, người lính Hải quân năm nào và lũ trẻ con đã lớn lên trong khu phố bom đạn ngày ấy...


 MẶT TRỜI BÉ CON

Nhạc và Trình bày  Trần Tiến 

Là la lá lá la la là la la là la
Là la lá lá la la là la la là la.

 
Ngoài kia có cô bé nhìn qua khe nghe tiếng đàn của tôi
Ngoài kia có chú bé trèo cành me mắt xoe tròn lắng nghe



Đàn tôi hát câu gì mà sao cô bé cười ngộ ghê
Đàn tôi hát câu gì mà sao chú bé ngồi mơ màng
Hạnh phúc quá đơn sơ, đời tôi đâu có ngờ
Từng đêm cô bé chờ như chờ từng giấc mơ



Là la lá lá la la là la la là la
Là la lá lá la la là la la là la.


 Ngày xưa cũng như bé tuổi còn thơ tôi vẫn thường trộm nghe
Nhà bên có anh lính rời xa quê hay chơi đàn rất khuya



Đàn anh đã cho tôi trời xanh như ước mơ tuổi thơ
Đàn anh đã cho tôi dòng sông mang cánh buồm khát vọng


Tuổi thơ đã đi qua, giờ đây hát bên em,
Từng đêm đứng quanh tôi những mặt trời bé thơ

Trời mưa quá em ơi, bài ca ướt mất rồi còn đâu.



Trời mưa đến bao lâu, mà sao em vẫn còn đứng đợi.
Hạnh phúc quá đơn sơ, đời tôi đâu có ngờ
Từng đêm em vẫn chờ, vẫn chờ đợi dưới mưa .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét